Trang

Cô bé hiểu được 100 ngôn ngữ của loài vật hoang dã


Một bé gái tóc vàng khi mượt lịm lúc rối bù nô đùa bên những động vật hoang dã, lầm lũi bước đi trên các đụn cát sa mạc hoặc băng qua rừng sâu với chỉ một cái khố che thân, theo cuộc sống du mục của cả gia đình mình ở miền nam châu Phi.
Nhà trẻ là sa mạc, sân chơi là rừng, bạn là hoang thú
Em sống cùng thiên nhiên với sân chơi là rừng, là sa mạc, làm bạn với voi, rắn, đà điểu và các động vật hoang dã khác.
Đó là Tippi Degré – cô con gái đầu lòng của hai vợ chồng người Pháp Alain Degré và Sylvie Robert – cất tiếng khóc chào đời trên đất nước Nambia khi ấy vừa giành độc lập.
Theo chân bố mẹ, vốn là hai nhà làm phim và nhiếp ảnh gia làm việc tự do quá yêu cuộc sống tự nhiên ở vùng nam Phi hoang dã, nhóc Tippi đã thực hiện những hành trình khám phá đầu tiên trên sa mạc và rừng bụi Nambia khi mới… 10 tháng tuổi
Suốt 10 năm gắn bó, Tippi đã bước chân trần trên cát nóng và bụi rậm, đánh bạn với tất thảy động vật hiện hữu trên mảnh đất nơi đây: voi, rắn, báo, linh miêu, khỉ đầu chó, cầy mangut…

“Nhà trẻ” của Tippi là những ngọn đồi tít tắp phủ cát trắng xóa, là những mảnh đất cằn cỗi của thổ dân nghèo xác xơ. Ở mỗi vùng đất mà gia đình Degré đi qua, Tippi lại “nhặt” cho mình một con vật làm bầu bạn, ví dụ như Abu – chú voi 28 tuổi nặng 5 tấn mà cô bé gọi bằng cái tên trìu mến “anh trai”.

Trò chơi của Tippi cũng đậm chất hoang dại: cô bé thích nhất là ngồi đu đưa trên vòi của Abu, sau đó đi đến bờ sông chơi bắn nước tung tóe cùng các con voi khác. Những trò thú vị không kém là săn châu chấu với tắc kè hoa, hay đơn giản là ôm sư tử, ễnh ương ngủ ngon lành.
Ngoài lũ thú hoang, Tippi còn là người bạn nhỏ thân thiết của các bộ tộc Himba và thổ dân Kalahari – những người đã dạy cô làm thế nào để không bị chết đói bằng quả rừng, rễ cây, những người đã cho cô biết thế nào là “đi hoang” thực sự.
Xa lạ với da thịt của chính mình
Tippi trở về Pháp năm 2000 và tránh mọi ống kính máy.
Tippi chính thức giã từ cuộc sống hoang dã chục năm về trước – sau 1 năm “ổn định” tại Madagascar. Khi đã là thiếu nữ sống trong nhung lụa ở thủ đô Paris, tuy nhiên trong sâu thẳm trái tim, chưa lúc nào Tippi nguôi nỗi nhớ về những người bạn thú hoang thời thơ ấu.
Trẻ em mê Tippi trong khung cảnh phóng khoáng đó. Còn Tippi, khốn khổ thay, lại thấy khó ở trong thế giới của những người hâm mộ của mình. “Tippi đến Paris theo học. Con bé phát hiện thế giới ở đây hoàn toàn khác lạ, như thể nó bị dứt ra khỏi châu Phi một cách thật bất công. Nó cảm nhận một nỗi đau lớn và một nỗi buồn sâu lắng. Con bé không hề than phiền và không hề nói ra. Nhưng có cái gì đó đã đổ vỡ trong trái tim nó” – Sylvie Robert, mẹ của Tippi, kể lại.
Trước đây Tippi đã theo học tại các trường Pháp trong kỳ hè hoặc khi cha mẹ về Pháp bán ảnh. Cô bé còn có một gia sư ở Madagascar. Nhưng cô bé chưa hề hoàn tất một năm học trọn vẹn nào. Người mẹ vẫn giữ bên mình tấm ảnh chụp Tippi ngồi ngay ngắn trong lớp, khuôn mặt có vẻ đượm buồn. Người mẹ giải thích: “Paris không hề là thế giới của nó, nó chỉ muốn biến khỏi đó. Theo sổ học bạ, con bé không tham gia các sinh hoạt, không nói năng nhiều và sống cách biệt. Con bé từng than thở: Không gian giữa các cao ốc thật chật chội. Chẳng thể nhìn thấy bầu trời ở đâu cả”. Cô bé cảm thấy xa lạ và khó làm bạn với các học sinh khác. Cuộc sống vui vẻ trong rừng xanh đã xa lâu rồi.
Tốt nghiệp đại học, Tippi mở phòng ảnh riêng. Phòng này nối với phòng của mẹ của em bằng một hành lang nhỏ được mẹ Sylvie gọi đùa là “cuống rốn”.
“Khi nhìn ảnh và xem phim châu Phi, Tippi tìm thấy nơi đó một sự hòa điệu giữa nó và môi trường sống mà con bé không sao còn tìm thấy ở Paris. Trong tâm hồn, nó vẫn là cô gái ấy, nhưng khi ngắm mình trong gương, nó thấy mình không còn giống với nhân vật Mowgli nữa, và nó tự hỏi: “Mình là ai?”. Tôi nghĩ một phần trong con người con bé cũng đang cảm thấy lo sợ, bởi vì nó biết nếu lúc này có trở lại châu Phi thì nơi đó cũng không còn giống như xưa nữa rồi”.

Đến Paris, khi được yêu cầu cho biết quốc tịch, Tippi trả lời: “Tôi là người châu Phi”. Ngày nay, câu trả lời của cô vẫn không thay đổi. Cô giải thích: “Đây là một tình cảm đến từ trái tim và dành cho cuộc sống, chứ không liên quan gì đến quốc tịch cả”.
Kể về quyển sách của mình
Trong cuốn sách của mình về châu Phi, có đoạn cô bé viết: “… Loài vật không độc ác nhưng đôi khi chúng lại hung tợn. Thực ra không nên nói một con vật là “độc ác” mà chỉ nên nói là “hung tợn” thôi. Nhưng giải thích để làm gì khi chẳng ai muốn hiểu. Tôi không thể phí cả đời để lặp đi lặp lại mãi những điều này…
Loài vật trở nên hung tợn khi chúng phải tự vệ, bảo vệ con cái hoặc lãnh thổ của mình. Và cả khi chúng bị thương hay đang bị kích động. Hay đơn giản hung tợn là bản năng của chúng. Bất luận thế nào thì chúng cũng luôn có lý do…”.
“… Tình yêu giữa các con vật là một tình yêu không có sự cãi cọ. Những cuộc cãi nhau của chúng không phải kiểu cãi cọ giống con người. Tôi không hiểu vì sao lại có sự khác nhau đến thế. Chắc vì loài vật có khả năng tự thu xếp được với những gì chúng có. Còn con người, họ cứ luôn mong muốn đạt được nhiều hơn nữa…”.
“… Một đêm, tôi mơ thấy một điều kỳ lạ, không thể tin được. Một điều mà chưa bao giờ tôi từng thấy trong đời: một ngôi sao băng! Trong lúc tôi đang nói chuyện với Thượng đế (nói thực sự ấy), tôi hỏi Người xem có phải tôi là cô bé duy nhất sống với các con vật không, và nếu còn ai khác nữa thì tôi cũng không ghen tị đâu. Tôi còn rất muốn Người ra đón tôi khi tôi lên Thiên đường. Tôi cũng nói với Người rằng tôi rất yêu quý Người và luôn nhớ đến Người. Và Người đã gửi cho tôi một ngôi sao băng…”.
Lớn lên bên cạnh các con thú, Tippi cũng là người bạn thân của những thổ dân San sống ở phía Bắc Namibia. Bộ lạc này sống chủ yếu bằng săn bắt và hái lượm, họ xem cô như một thành viên trong gia đình mình.
Ngày nay, Tippi dù đã trở về với cuộc sống hiện đại, nhưng xem ra cô vẫn nhớ thế giới hoang dã lắm.

Hòa Trai Song Hà (Tổng hợp)
Nguồn: Vietnamnet.vn (Ngày 20/02/2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét