Có những hiện tượng nghe qua tưởng như vô lý, nhưng đó lại là một điều hoàn toàn có thật. Một cô gái bên chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày những que diêm. Cô xoè bàn tay và quay những vòng tròn quanh các que diêm đó, tay cô hoàn toàn không chạm vào que diêm. Một lúc sau các que diêm chụm lại và chạy khắp bàn. Cuối cùng rơi ra khỏi bàn. Giừa bàn tay cô gái và que diêm không có một sợi dây nào.
Khi các que diêm được úp trong bình thủy tinh, cô cũng vẫn có thể làm cho chúng chuyển động.
Những khả năng bí ẩn
Lại một thí nghiệm khác: cô nhìn chằm chằm vào quả trứng, một lúc sau quả trứng bị tách ra, và lòng trắng cũng tách khỏi lòng đỏ.
Có nhiều báo cáo khoa học về khả năng của một số người có thể làm cong cái cùi dìa mà không phải đụng tay vào, có thể làm di chuyển đồ vật trong phòng… Năng lượng ấy gọi là Telekinesis (từ tiếng Hy Lạp, Tele – từ xa, còn Kinein – chuyển động).
Vì sao những người này lại có thể làm cho đồ vật chuyển động mà không cần phải đụng tay vào hoặc kéo nó bằng một sợi dây? Nhiều người cho rằng điều đó không thể có được, mà chỉ là một trò ảo thuật. Nhưng nếu cách đây một trăm năm, ta không thể tưởng tượng nổi, lại có thể có máy bay bay nhanh hơn tiếng động, hoặc con người có thể lên mặt trăng. Quả là còn nhiều vấn đề mà con người còn chưa biết gì về mình. Hai trăm năm trước đây con người còn chưa biết gì về điện. Có thể còn có những khả năng mà chúng ta chưa tìm ra và rất có thể chính những khả năng ấy sẽ giải thích được điều mà hiện nay ta cho là không thể có.
Cô gái và các que diêm chuyển động nói trên đã được thử nghiệm bằng các thiết bị đặc biệt. Nhưng ta phát hiện xung quanh người cô có một từ trường mạnh hơn bình thường. Trong khi làm thử nghiệm, tim cô đập nhanh hơn bình thường, toàn thân cô ở trong một trạng thái kích động giống như đang giận dữ. Sau đó cô tỏ ra mệt mỏi và rất yếu, giống như cô vừa trải qua một cơn choáng hoặc một cơn bệnh hiểm nghèo. Như vậy, chứng tỏ là cô gái đã sử dụng một năng lượng đặc biệt để làm các que diêm chuyển động.
Những tấm ảnh của Kirlian chụp cô gái có khả năng Telekinesis chứng tỏ rằng chất plasma sinh học của cô gái mạnh hơn bình thường và mắt cô ta phát ra dải ánh sáng đặc biệt mạnh. Ánh sáng đó chứng tỏ rằng ở những điểm có năng lượng mạnh hơn, mà năng lượng có nghĩa là lực: lực để làm một cái gì đó.
Có nhiều việc mà phần đông chúng ta cho là không thể có thì một số người lại có thể làm được.
Còn có một khả năng khác của con người gọi là khả năng viễn cảm hoặc cách cảm (Telepathy). Người có khả năng viễn cảm có thể trông thấy những vật không trực tiếp ở trước mặt, họ có thể làm việc đó bằng cách đọc trong ý nghĩ của người khác. Chẳng hạn họ có thể mô tả hình dáng một đồ vật mà người khác đang nhìn và trong khi chính họ lại không trông thấy những đồ vật ấy. Vào những năm 1939, một người tên là Rhine đã làm nhiều thí nghiệm. Ông dùng một bộ bài gồm hai mươi lăm quân, trên đó các hình khác nhau như hình vuông, hình tròng, tam giá, xoáy ốc… Ông mời nhiều người có khả năng viễn cảm đến thử nghiệm, ông yêu cầu người đó nói xem ông đã chọn quân bài nào, kết quả cho thấy hầu hết những người được hỏi đều trả lời đúng quân bài mà ông nhìn vào.
Có nhiều chuyện về những người bỗng nhiên nhận được tin của người thân ở cách xa. Điều đó thường xảy ra khi người thân ôm hoặc sắp chết. Chẳng hạn một người bỗng nhiên cảm thấy chồng mình bị tai nạn ôtô, và khi chị tìm đến chỗ người chồng đang đi công tác thì quả nhiên sự việc xảy ra đúng vào ngày giờ chị cảm thấy bồn chồn trong lòng. Điều này thường đặc biệt xảy ra đối với những người sinh đôi cùng một trứng.
Điều đáng ngạc nhiên trong viễn cảm là khoảng cách ở đây không quan trọng. Một người tên là Va-si-li-ep tìm ra hai người có khả năng như vậy: người này có thể làm cho người kia đi ngủ chỉ bằng cách nghĩ đến chuyện ngủ.
Còn có những ngưòi có khả năng kỳ lạ trên cơ thể, chẳng hạn ở Tây Tạng, có những người luyện tập để không biết rét là gì. Họ sống trên núi cao có băng tuyết, không cần mặc quần áo ấm và không cần đốt lửa sưởi, mà không hề bị cảm lạnh như những người bình thường. Nhiều người Tây Tạng có thể chạy rất nhanh trên những chặng đường dài. Bằng cách luyện tập, những người này có thể thở một cách đặc biệt, khiến họ có thể chạy liên tục suốt ba mươi giờ.
Đã có một cuốn phim về những người luyện tập Yôga ở Ấn Độ, họ có thể nằm trên một tấm phản đóng đầy đinh. Đây không phải là trò ảo thuật. Đây là chuyện có thực. Bằng cách luyện tập, họ làm cho cảm giác đau bị mất đi. Cũng có thể rèn luyện thân thể để làm cho máu ngừng chảy. Có nhiều chuyện về những nhà Yôga tự để cho người khác chông sống mình dưới đất, sau một thời gian, đào lên, họ vẫn sống bình thường. Trong thời gian bị chôn sống dưới đất, họ chỉ thở thoi thóp, tim họ đập rất chậm. Họ có vẻ như chết, và sẽ sống lại khi nào họ muốn.
Còn có những người có khả năng tác động đến cây trồng. Ở nước Anh có câu tục ngữ về những người có “ngón tay xanh”, có nghĩa là những người giỏi trồng cây. Người ta tin rằng ở những người này, khi nào họ nói với cây cối bằng những lời dịu ngọt thì có thể làm cho cây mọc tốt, nếu họ dùng lời lẽ nặng nề hoặc to tiếng thì có thể làm cho cây ngừng mọc. Thật khó nói điều đó là có thật hay không. Nhưng nhiều người đã nghiên cứu và chứng minh âm nhạc có tác động đến sự sinh trưởng của cây trồng. Một nữ sinh viên Mỹ đã thử chơi những bản nhạc khác nhau, để nghiên cứu tác động của âm nhạc đến cây trồng. Khi cô chơi những bản nhạc cổ điển (của Bách hoặc Bethoven), cô nhận thấy cây mọc về hướng cái loa, nhưng khi cô chơi những bản nhạc giật gân thì cây hướng về phía ngược lại, hình như chúng muốn chạy trốn tiếng ồn đó. Như vậy, nếu cây thích nhạc êm dịu và không thích nhạc mạnh, thì cũng có thể nó thích giọng nói nhẹ nhàng hơn giọng nói to, nặng nề.
Một khả năng lạ lùng khác, là một số ít người có thể tìm được nước ngầm. Đó là cách thăm dò mạch nước. Người đi tìm mạch nước, hai tay cầm một cành cây giơ thẳng ra trước mặt, đi dọc những nơi muốn tìm mạch nước. Khi dưới đất có mạch nước, cành cây chuyển động: nó rung lên hoặc nẩy lên trong tay người đó. Cách thăm dò mạch nước này, tỏ ra có hiệu quả, nên ở nhiều nước những người thăm dò này được nhà nước trả lương.
Người ta cho rằng cơ thể con người “biết” được khi nào ở dưới mặt đất có nước là do năng lượng hoá học, hoặc năng lượng điện. Vì hơn sáu mươi lăm phần trăm trọng lượg cơ thể là nước, có thể là nước trong cơ thể con người nhận được những tín hiệu của nước dưới mặt đất. Các tín hiệu này chạy qua các cơ quan đang căng lên, do cánh tay đang giơ ra trước mặt đến cái cành cây, làm cho nó chuyển động. Không phải ai cũng có khả năng này. Những phụ nữ thường có khả năng này nhiều hơn nam giới, và người ta càng đi thăm dò nhiều, thì càng dễ thành công.
Nhiều con vật, chẳng hạn như voi, cũng có thể tìm nước dưới mặt đất và khi lâu ngày trời không mưa, sống suối đều cạn, chúng có thể biết chỗ để đào đất tìm nước. Có thể voi đã dùng vòi của chúng, giống như người tìm nước dùng cành cây.
Loài vật rất có khả năng tiếp nhận một số tín hiệu ấy. Còn bồ câu chẳng hạn, tuy nó có vẻ là những con chim ngờ nghệch nhưng nếu bạn đem bỏ chúng vào trong một cái hộp và đưa chúng đi xa hàng trăm kilômét rồi thả chúng ra, chim có thể tìm về chuồng cũ một cách dễ dàng, không cần đến bất cứ một phương tiện gì.
Mèo và chó cũng nhiều khi tìm được về nhà cũ trên những quãng đường rất xa. Chúng ta thường được nghe chuyện những con mèo tự nhiên biến mất khi người nuôi nó dọn đến nhà mới, vì chúng nó tìm về nhà ở cũ. Ta không biết nó tìm đường như thế nào. Nhiều loài chim cũng vậy, hàng năm, chúng đi “du lịch” từ vùng này đến vùng khác. Đó là hiện tượng di cư của các loài chim. Người ta cho rằng chim căn cứ vào mặt trời và những ngôi sao để tìm đường bay.
Ta biết rằng loài vật thường có giác quan mạnh mẽ hơn con người. Cá mập có thể ngửi thấy mùi máu ở cách xa nhiều dặm. Con dơi có thể nghe được những âm thanh mà con người không nghe được. Con cú có thể nhìn rất rõ trong đêm đen. Có nhiều các ví dụ như vậy. Có thể là chúng có khả năng tiếp nhận các loại tín hiệu khác mà giác quan không tiếp nhận được, ít nhất theo cách hiểu của chúng ta hiện nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét